English version coming soon (or prolly never)
—
Sau chuyến Hang Tiên năm 2020, mình tự hứa bản thân rằng năm nào mình cũng phải có ít nhất một chuyến đi “để đời”.
Định nghĩa “để đời”:
- Không phải đi du lịch nghỉ dưỡng.
- Đến một vùng đất mới.
- Có một hoạt động mình chưa từng thử.
Năm nay, đó là chuyến đi Tà Chì Nhù của mình.
Đây là một câu chuyện phi tuyến tính (tạm dịch: chẳng có cái hệ thống gì cả), cũng chẳng phải là một bài review trên chân gì (vì mình không có ý định trở thành travel blogger). Đây chỉ đơn thuần là cảm xúc còn sót lại của mình được chuyển thể qua con chữ. Mình hi vọng nó có đủ thông tin để bạn cân nhắc việc ghé thăm Tà Chì Nhù một lần trong đời. Nếu không, mình sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của bạn dành cho chuyến đi này qua inbox.
Đẹp. Đẹp mê ly.
Vẫn là cái cảm xúc nó dâng từ tận tít tịt dưới bụng lên đến lồng ngực, khi mà mình nhìn thấy khung cảnh núi non hùng vĩ nó mở ra, bạt ngàn trước mắt. Có thể đó là cảm xúc của sự “ngợp”: ngợp vì mình quá nhỏ bé so với không gian kia. Có thể đó là cảm xúc của sự “tự hào”: tự hào vì mình đã leo lên đến tận đây, tận cái chỗ mà có thể phóng tầm mắt xa tít tắp, chiến thắng hai cái chân đau vì căng cơ và chuột rút. Có thể đó là cảm xúc của sự “ấm áp”: ấm áp vì mình được ngắm nhìn khung cảnh này cùng những người bạn (mới toanh) tuyệt vời, những người chấp nhận sẽ (có thể) không đón hoàng hôn chỉ để ở lại xoa bóp cho hai cái chân láo toét dám dở chứng giữa đường của mình. Tôi xin thề với các bạn, cái ngợp và cái tự hào sẽ chìm cùng ánh nắng mặt trời, nhưng cái sự hạnh phúc vì được quan tâm chăm sóc nó âm ỉ suốt cả một chuyến đi và đến cả lúc tôi viết mấy dòng này nữa.
Thú thực là không biết vui vì được leo núi ngắm mây, hay vì tìm được những người bạn tuyệt vời.
Khá mệt.
Nhiều bạn hỏi mình trước khi đi có phải tập luyện không, xin trả lời căng đét là có. Đây, hãy để ví dụ tự chứng minh cho luận đề này. Đoàn mình toàn những người tham gia mấy giải chạy bốn mấy, bảy mấy cây. Rồi có người leo 5-6 đỉnh rồi. Có người thì trekking Hàm Lợn 18km NGÀY HÔM TRƯỚC hôm sau đi luôn chuyến này. Ít thì cũng chạy bộ dăm chục cây không mệt, đá bóng 90 phút hằng tuần. Nhiều thì hôm nào cứ 8h tối ăn xong vác giày ra đi chạy tới đêm về. Có em 98 leo phăng phăng. Có chị 94 đi xuống núi bằng dép lê mà đi như bay.
Ý là, họ chạy, họ leo như cơm bữa, chứ không phải là “sắp có chuyến đi rồi mới tập”, như mình.
Mình tập gym, 4 buổi 1 tuần, trong đó leg day 1 buổi, còn lại thì chỉ chạy 10p một ngày (có dốc). Leg day không phải dạng vừa, cũng đẩy tới trăm cân, squat các thứ này nọ. Nhưng thế là không đủ. Không đủ các bạn ạ.
Leo khoảng 3 tiếng, chuột rút cả hai bắp chân, căng cơ đùi cả hai chân, cứng cả bàn chân, nằm giãy đành đạch dưới đất 45 phút phải bôi dầu nóng gần tới bẹn mới tập tễnh đi được tiếp. Nói chung khá nhục, vì nằm đúng chỗ quang ko có cây cối, ai đi qua cũng nhìn rõ mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Muốn chống nhục thì đừng bôi kem mà nhớ tập luyện chăm chỉ đều đặn.
Nói đến đây thì ai cũng hiểu là nên leo cùng nhóm. Giỏi đến đâu cũng đừng leo một mình, nhỡ cái rồi phiền lắm. Em cảm ơn anh Khôi, chị Nga, chị Thoa đã giúp đỡ em lúc nguy khốn. Không có mọi người thì em cắm trại ở sườn núi luôn 😀
Khắc cốt ghi tâm: khi chuột rút, căng cơ thì bôi gel/dầu nóng kèm xoa bóp cho nó giãn. Uống thêm nước điện giải. Đêm về lán thì ngâm chân nước nóng cho thư giãn. Hôm sau leo như ngựa.
Lạnh.
Nhưng mà chỉ lúc nào không leo mới lạnh. Lúc leo chỉ cần áo cộc tay, sợ xước xát thì làm thêm cái bao tay giống mấy cô ninja hay đeo chống nắng ấy, là ngon ăn. Mà cũng chẳng xước được đâu, đường đi đa số cây tầm thấp, không quẹt vào tay được. Còn giả có ngã thì tay đập vào đá vào đất thì áo mấy cũng rách cũng đau. Đừng dại mặc nhiều không vừa đi vừa cởi nhọc lắm. Đoàn mình toàn mặc cộc tay hết, thêm cái áo khoác gió mỏng nhẹ ở ngoài, nóng quá cởi ra đeo hông thôi.
Còn lại là lạnh. Lúc lên đỉnh Tà Chì Nhù là chắc chắn trong balo phải có áo khoác, vì check in trên đó lâu (cảnh đẹp mà), gió phần phật, dễ ốm. Đêm ngủ lán thì phải mặc cực ấm, vì kể cả chăn có dày, nhưng nó ngắn, rồi đắp chung thế nào cũng hở cổ hở vai hở lưng. Mình có bà chị mặc ấm lắm mà để hở cổ, về nhà ho khèng khẹc. Combo mình thấy ổn áp:
- Áo giữ nhiệt
- Tất dày
- Áo len
- Áo khoác ấm
- Mũ len
- Găng tay (có gấu thì thôi bỏ qua, không thì mang đi tối ra ngoài ngắm sao đeo vào cho đỡ tê)
- Khăn đeo cổ
Riêng vụ tất, nhấn mạnh này: mang 3-4 đôi không thừa. Và phải là tất dày.
Tất dày đi giày cho chắc chân. Lúc đi xuống mũi chân bị cắm xuống đất cho đỡ đau (nhớ cắt móng chân, ish).
Tất dày đêm ngủ đỡ rét. Chăn ngắn lắm, nằm co chân mãi cũng mỏi.
Mang nhiều tất vì khả năng lúc mới đi dễ bị trượt suối ướt giày ướt tất còn có cái mà thay.
Bạn nam nào mang nhiều tất xong biết đường cho bạn nữ mượn để lúc xuống núi đỡ đau chân thì bao ăn điểm luôn. Mình dại dột mang tất mỏng quá người ta chê :(((
Máy ảnh.
Cảnh đẹp nhưng máy ảnh cùi thì hơi tiếc. Có sức thì mang máy cơ, thêm cái lens xịn xịn. Có sức nữa thì mang cái tripod (hoặc nhờ anh porter vác hộ), để còn chụp timelapse biển mây cuồn cuộn và chụp milkyway ban đêm. Nói chung là cứ mang máy xịn thì không xinh trai đẹp gái cũng tự nhiên hot hết. Không bàn luận nhiều. Còn không có máy đẹp thì nhớ quan hệ cho tốt để người có máy đẹp chụp cho.
Thời gian là vàng.
Leo núi này cứ thong dong thì chả mấy cũng đến. Nhưng mà vấn đề là đến lúc hoàng hôn biển mây hùng tráng này nọ nó vẫn hơn là đến lúc tối mù tối mịt sương giăng khắp lối đúng không. Đấy, thế nên thời gian là vàng. Leo đúng là có hơi áp lực tí chút chứ cũng không phải thảnh thơi gì đâu. Thế nên, nếu lần sau đi mình sẽ chuẩn bị sức lực tốt hơn. Với lại, mình cũng chẳng muốn làm tạ, để bạn bè phải vì mình mà bỏ lỡ cái cảnh người ta mong đợi cả năm, leo cả chục cây số để ngắm. Tự nói với bản thân: lần sau chuẩn bị kĩ.
Xuống khó như lên.
Lúc đi tự nhủ: thôi gắng lên, chân đau tí cũng được, lúc xuống rồi cũng không còn bị đau nhiều thế này đâu. Ui tôi nhầm. Hic. Lúc đi thì đau cơ vì phải gồng để đẩy người lên phía trước. Lúc về cũng đau cơ vì phải gồng để người hạ trọng tâm dần dần, chứ đất đá cùng với triền dốc thì làm sao nhảy phịch phịch phịch được. Hơn thế, lúc về rất dễ bị đau đầu gối, vì đầu gối chịu nhiều sức ép nhất mà. Mấy bạn mình quen trong đoàn lúc xuống đi tập tễnh hết vì đầu gối rất đau.
Để cẩn thận: nhớ mua bó gối, bước nhỏ, hạn chế nhảy xuống, hạ trọng tâm thấp, khó quá thì cứ ngồi xuống mà lê mà trượt, đầu tư con giày bám thật là bám chứ đừng xài giày thể thao trơn thốn khó tả. Trên đường đi mình gặp nhiều bạn đi giày thể thao bị bong đế, vứt nguyên đôi giày, hoặc là phải lấy dây buộc lại. Bạn nào giày còn nguyên thì gặp mấy đoạn đá dăm cứ phải gọi là tuột như tuột quần. Khổ lắm.
À! Nếu bạn mới leo thì nên đầu tư cây gậy trekking. Bảo bối bảo bối. Không phí tiền đâu. Dùng lúc xuống đỡ đau đầu gối cực kì.
Đi kiểu này nói chung là bẩn.
Mình được tắm trước ở homestay, nhưng lên đến lán thì chẳng thấy ai tắm mấy. Cùng lắm là lau người cho bớt hôi. Haha, trên này người ta biết làm tiền lắm nhé, 50k một nồi nước sôi, nhưng mà nhà tắm lại chỉ có 4 vách, tức là hở trên trời. Nước thì bỏng đấy nhưng mà dội phát xong là khí lạnh trên trời sẽ nhảy xổ vào ôm lấy bạn luôn. Cẩn thận không ốm thì phí sức leo.
Nhà vệ sinh cũng có, cơ mà là dạng ngồi xổm, hơi bẩn tí tẹo thôi nhưng nói chung nặng nhẹ vẫn xử lý được, không cần phải nhịn đâu. Thà đi ở đây còn hơn lên rừng xong chui vào bụi vừa đi vừa bị muỗi chích đầy mông.
Đồ ăn thức uống thì tạm thôi.
Đặc sản rừng: gà nướng, heo nướng, trứng rán, rau luộc, nói chung là ổn, vì trên này lạnh nên đồ ăn dễ nguội, tới giờ ăn là nên ăn luôn đừng đợi chờ. Vướng cái là người dân trên này răng khỏe hay sao, chặt miếng thịt to dã man, ăn vừa dai vừa giắt… Sáng có mì tôm trứng, ngô, khoai mật. Chịu khó ăn nhiều nhiều chút còn leo nha.
Trên này chỉ có sóng mây, còn sóng điện thoại thì hơi rip.
Mà thôi, sóng sánh làm gì, lên đây có nhiều kết nối có ý nghĩa hơn mà.
Những người bạn.
Leo chuyến này quen được nhiều người mới. Mà nói đúng hơn là toàn những người hay ho: thích chịu khổ, thích phượt, tính tình phóng khoáng xởi lởi như núi non những vùng họ từng qua. Họ dũng cảm và họ dám chơi. Họ nói to vì họ chẳng sợ cái mẹ gì. Họ đầu tư từ đôi giày đến cái ba lô nước đằng sau lưng để lúc nào khát chỉ cần thò miệng hút nước từ cái dây đeo sồn sột.
Và dĩ nhiên không thể thiếu mấy cạ bạn bè chí cốt để còn đi đánh răng, vệ sinh cùng nhau. Có làm gì ngu còn có đứa khác nó đứng cười.
Liên hệ.
Nếu muốn đi thì liên hệ bạn Khôi (sinh năm 96), rất giảo hoạt khéo léo vui tính hòa đồng thân thiện dễ thương (được chưa anh Khôi…). Nếu đi với bạn Khôi thì nhớ chụp cho bạn mấy bức ảnh sống ảo không bạn buồn lắm:
- Facebook: https://www.facebook.com/bui.huykhoi
- Sđt: 0942443541
Khi liên hệ nhớ bảo bạn của Tuấn Mon (cái thằng đùi to anh phải nắn chân) là ổng nhận ra liền. Giảm giá hay không thì không đảm bảo nghen.
—
Chốt hạ: Đi về hơi nghiện. Ráng luyện tập mai sau đi tiếp. Mục tiêu tiếp theo: Bạch Mộc Lương Tử. Ye!
đọc cười ẻ =)))))))))))))))))))